PHÉP MÀU GIỮA ĐỜI THƯỜNG CHỨ KHÔNG PHẢI TRUYỆN CỔ TÍCH !!!

Trong xu thế toàn cầu hóa, để tiếp cận với nền văn minh trên thế giới : Du học và XKLĐ là con đường được nhiều người lựa chọn. Đi xuất khẩu lao động là niềm mong ước của rất nhiều người, đó được coi là cơ hội đổi đời, là niềm vui của cả họ hàng, là niềm tự hào của gia đình. Nhưng đằng sau đó là những nỗi niềm thầm kín chỉ có những người đã trải qua mới hiểu.

25 năm làm nghề XKLĐ tôi luôn cho rằng nghề XKLĐ cũng giống như người lái đò, chỉ khi thuyền cập bến mới thấy mình hoàn thành sứ mệnh “ cũng giống như chỉ khi người lao động mình đưa đi hết hợp đồng về nước an toàn có trong tay một cái nghề, và hơn hết là có vốn tích lũy người làm nghề như chúng tôi mới thấy an lòng.

25 năm với muôn vàn câu chuyện “ có cả được và mất, có cả thành và bại” và dưới đây là câu chuyện về một nữ lao động mà tôi ấn tượng.

 

Tôi nhớ mãi lần gặp em chiều hôm đó. Đó là một buổi chiều mưa to và tôi không có lịch tiếp lao động. Tiếng gõ cửa rụt rè, tôi trực tiếp ra mở cửa, trước mặt tôi là cô gái có đôi mắt buồn, cô gái lí nhí… Cháu gặp giám đốc à chủ tịch được không ạ?
Tôi đang xem lại tài liệu để 01 tiếng nữa đi gặp đối tác. Một chút lưỡng lự, nhưng đôi mắt kia ngay lập tức chinh phục tôi, đôi mắt ấy nói với tôi em đang cần tôi, tôi mở to cửa và nói: em vào đi, tôi quay qua bình nước lấy cho em và tôi mỗi người một cốc nước ấm, quay lại bàn trà, em chưa ngồi xuống mà vẫn run rẩy đứng nhìn tôi.
Đưa cho em ly nước, tôi mở lời: Ngồi xuống uống nước đi em, tôi giúp gì được em.
Đôi mắt kia không ngước nhìn tôi mà cúi xuống. Không khí lúc này với em chắc ngột ngạt lắm, tôi phải xua tan ngay bầu không khí này mới được.
– Tôi tiếp tục mở lời: Em tên gì?
+ Cô gái lý nhí đáp: E tên Lan.
– Oh em cùng tên với tôi, em tìm gặp tôi có việc gì không? Thả lỏng cơ thể ra nào, đừng sợ, tôi hứa sẽ lắng nghe và giúp em bằng hết khả năng của mình.
+ Giọng cô gái còn nói nhỏ hơn, tôi cố gắng lắm cũng chỉ còn nghe được câu e khổ quá, lúc này hai hàng nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt có phần khắc khổ.
– Tôi đứng dậy lấy khăn giấy cho cô gái lau nước mắt và ngồi xuống sát cạnh cô. Bình tĩnh nào em, hãy nói cho tôi biết em đang gặp chuyện gì.

+ Uống hết ly nước ấm vẫn giọng nói lí nhí em bắt đầu kể: Cô ơi em là mẹ đơn thân, con trai em năm nay 03 tuổi. Sáng nay vợ của anh ấy (người đàn ông đã lừa dối em chưa có vợ) đến công ty mình tìm em: chị ấy nói nếu em chịu đưa bé đi xét nghiệm AND và đúng là máu mủ của chồng chị ấy chị ấy sẽ cho em tiền và đón con e về nuôi. Cô ơi nhà em nghèo, nhưng con là của em, em không muốn phải giao con mình cho ai cả…Bé là niềm vui, là hơi thở của em, bé không có tội, còn một tháng nữa là em xuất cảnh rồi, em phải làm gì đây cô? Bố em đã mất, mẹ vì nhớ thương bố khóc nhiều giờ mắt mẹ không còn nhìn rõ, mẹ đã khổ lại khổ hơn khi có một đứa con bất hiếu như em “không chồng mà có con”…Cô ơi cô giúp em.

– Đến lượt tôi bối rối, tôi chưa thể nghĩ ra mình sẽ giúp được gì cho cô gái…Trước mắt tôi là một cô gái già hơn cái tuổi đôi mươi rất nhiều, e mới 22 tuổi vậy mà trên gương mặt thanh tú kia đã có những nếp nhăn, dáng vẻ tiều tụy hẳn là em đã cùng đường mới tìm tới tôi. Tôi không thể làm e mất đi sự hy vọng cuối cùng. Nhưng tôi phải giúp em như nào??? Tôi nhẹ nhàng hỏi em muốn tôi giúp gì cho em?

+ Cô ơi cô có thể bảo lãnh ở phòng kế toán cho em nợ lại 50% chi phí xuất cảnh không cô. Thực ra em lo đủ tiền đi rồi, nhưng mà giờ em muốn giữ lại 50% số tiền này để đưa mẹ và con trai em về quê mẹ e sống, như thế vợ người đàn ông kia mới không biết địa chỉ , không tìm đến quấy rối mẹ và con em.
– Nút thắt đã được mở tôi gật đầu đồng ý mà không một chút suy nghĩ. Ôm cô gái vào lòng, tôi nói e cứ làm theo suy nghĩ của mình đi…hình như vẫn chưa tin được tại sao tôi lại nhanh chóng đồng ý với đề nghị của em, em hỏi lại tôi, cô giúp em thật sao?

– Uh, cô giúp…Cô không cần hỏi em lý do giữ lại 50% tiền để làm gì sao? Không cô không cần. Cô nghĩ em có lý do chính đáng phải dùng tới số tiền đó.

– Cô phải đi gặp khách hàng rồi, đây là số điện thoại của cô, cần gì thì gọi vào số này nhé. Giờ việc đầu tiên mà em cần làm là đi tắm, gội đầu, sau đó ăn cơm và ngủ một giấc thật ngon, mai chúng ta gặp nhau.

– Chia tay cô bé suốt một chặng đường đến gặp đối tác hình ảnh cô bé luôn hiện hữu trong tâm trí tôi, cầu mong cuộc sống sau này của em bớt cực khổ.

BA NĂM SAU:
– Đang thả hồn với mùi hoa sữa thoang thoảng. Chợt bừng tỉnh với tiếng gõ cửa, tôi cất tiếng “mời vào”. Trợ lý báo chị có khách, khách không có lịch hẹn trước nhưng bạn ấy nói chỉ cần nói tên bạn ấy chị sẽ đồng ý gặp. Là ai vậy em? Một bạn lao động tên Lan đi cùng một người đàn ông Ngoại Quốc. Uh mời họ vào đi em.

– Nếu không được nói trước tôi sẽ không nhận ra em, cô bé nhút nhát với vẻ tiều tụy của 03 năm trước đã biến mất, trước mắt tôi là một phụ nữ trưởng thành, xinh đẹp, lộng lẫy và kiêu sa bên một người đàn ông cao to, lịch thiệp. Cô ơi em đây, e nhớ cô lắm vừa nói e vừa ôm chầm lấy tôi, một phút trôi qua em mới chợt nhớ đi bên em còn có một người đàn ông mà em chưa giới thiệu với tôi, buông tôi ra em nói: cô ơi đây là LUCKY bạn em, anh ấy nghe nói tiếng Việt thành thạo.

– Mời hai em ngồi, hai em uống caffe hay trà? Chúng em uống caffe , em nói với lễ tân rồi.

– 03 năm qua tháng nào em cũng gọi điện thoại cho tôi, em cho tôi biết cuộc sống của em rất tốt, tôi nghĩ chắc không muốn tôi lo lắng nên em nói vậy, nhưng không phải như tôi nghĩ cuộc sống của em viên mãn thật. Đôi mắt kia, thần thái kia đã nói lên tất cả.
– Lucky 30 tuổi là giám đốc một công ty thủy sản lớn nhất tại Nga bây giờ mới lên tiếng. Chào cô! Cám ơn cô thật nhiều vì đã giúp Lan trong thời gian qua. Cám ơn cô đã mang Lan đến cho em. Cám ơn cô nhiều lắm. Lan nói về cô rất nhiều hôm nay mới có dịp gặp cô. Lần này về Việt Nam em có hai việc, việc thứ nhất là chúng em sẽ tổ chức đám cưới, cô nhất định đến chung vui với chúng em cô nhé, việc thứ 2 là em muốn ký hợp đồng với công ty cô nhận 400 lao động Việt Nam sang làm việc cho công ty em “ bao gồm 100 lao động ở Tula và 300 lao động ở Vladivotok”

+ Chúng em gửi cô số tiền mà trước đây cô đã cho Lan vay.

– Ký hợp đồng cung ứng 400 lao động cô xin nhận, còn số tiền này cất đi em, ngay từ ngày đó cô đã nói cô không cho Lan vay, cô tặng Lan rồi mà.

+ Vậy cô cất giúp chúng em, nếu sau này có ai có hoàn cảnh khó khăn như em cô sẽ thay em giúp họ… cô nhận đi cô.

Thực hiện nguyện vọng của hai em công ty chúng tôi cần tuyển 100 lao động đi làm thủy sản ở Tula và 300 lao động ở Vladivotok với mức lương cơ bản: 700 USD/ 26 ngày làm việc/ 1 tháng, 10h làm việc/1 ngày. Ăn, ở, thuế, bảo hiểm được chủ lo
Nhanh tay đăng ký bạn sẽ nhận được sự giúp đỡ của vợ chồng bạn Lucky.

Để lại một bình luận